me.zing.cvn
me.zing.cvn
me.zing.cvn
me.zing.cvn
me.zing.cvn
me.zing.cvn
me.zing.cvn
me.zing.cvn

me.zing.cvn

₫me.zing.cvn

me.zing.cvn-Biết vậy, nhưng bảo yêu mến dì thì… quá sức cho tôi! Nguyên nhân ư? Đủ thứ. Thứ nhất, so với tấm ảnh mẹ trên bàn thờ dì xấu hơn nhiều. Nhan sắc - thôi, nói trắng luôn - cứ gọi là "xách dép" cho mẹ. Nói năng còn hơi lỗ mãng, "chợ búa" (ngoại trừ hôm qua dỗ tôi về). Thế nhưng, "tội trạng" lớn nhất của dì nằm ở chỗ có lần dì đã cả gan đánh tôi hai roi. Hai roi không đến nỗi quá đau nhưng tôi hận ngút trời. Bà có mang nặng đẻ đau đâu mà có quyền đánh tôi? Đó là chưa nói - tội của tôi có tới mức ăn roi không khi lỗi nằm ở chỗ con gái bà? Chuyện đầu đuôi như sau: lần đó tôi đi học đãng trí quên đeo khăn quàng; tới trường mới phát hiện ra. Cô chủ nhiệm tôi vốn rất nghiêm khắc vụ tác phong nền nếp; hơn nữa, tôi còn là lớp trưởng. Nhớ lời cô luôn nhắc đi nhắc lại: cán bộ lớp phải chuẩn mực tác phong để làm gương cho các bạn! Trống truy bài đã nổi, tôi đang loay hoay cuống quít thì thấy Hợp, con em khác mẹ khác cha đứng lơ ngơ nơi góc sân trường. Hỏi nó học gì, nó kêu tới trường cho cô tập kịch. Bảo nó ra lấy xe chạy về lấy giùm khăn quàng cho anh nó kêu không được đâu, tới trễ cô la. Ui trời, tập múa trễ chút có sao đâu. Năn nỉ cách sao nó cũng nhứt quyết đứng ì. Vậy mà ba cứ mở miệng là "anh em một nhà"; tức sặc máu! Lần đó tôi hằm hằm ghi sổ, quyết không cho qua, chờ cơ hội rửa hận. Cơ hội đây: bất chợt về nhà thấy nó có mon men đứng cạnh bàn học của tôi, giương mắt đọc cái gì đấy. À, là quyển nhật ký, to gan thật. Tôi chạy vào giật phăng. Bộ dạng tôi chắc đáng sợ lắm nên nó tái xám tái xanh, mếu máo kêu em chưa đọc. Ai tin được? Nghĩ đến chuyện riêng tư của mình bị nó "khám phá" hết trơn tôi nổi điên, giáng cho nó một tát nảy lửa. Tiếng khóc của nó càng kích động sự cộc cằn, thô bạo, uất ức khiến tôi không kìm được, giơ chân đạp thêm nó một đạp, ngã dụi vô tường. Vừa lúc đó dì Xuân về. Chứng kiến nguyên xi đoạn clip như phim hành động dì nổi điên, níu bẻ cành ổi trước sân vô quất tôi hai roi. "Em sai, muốn đánh thì roi vọt đàng hoàng, sao con đá đạp như đánh kẻ thù? Chiều con quá con được nước, sinh hư phải không?", dì mắng. Hai roi khiến thịt da hơi đau một tí; nhưng nỗi đau tinh thần của tôi kể như… ngút ngàn. Tôi hận dì Xuân, người không phải mẹ tôi mà dám giơ roi quất tôi. Luật pháp cấm đánh trẻ em, nghe nói vậy. Được, vậy thì tôi sẽ đâm đơn đi kiện. Cho dì Xuân… ở tù!

Quantity
Add to wish list
Product description

me.zing.cvn-Biết vậy, nhưng bảo yêu mến dì thì… quá sức cho tôi! Nguyên nhân ư? Đủ thứ. Thứ nhất, so với tấm ảnh mẹ trên bàn thờ dì xấu hơn nhiều. Nhan sắc - thôi, nói trắng luôn - cứ gọi là "xách dép" cho mẹ. Nói năng còn hơi lỗ mãng, "chợ búa" (ngoại trừ hôm qua dỗ tôi về). Thế nhưng, "tội trạng" lớn nhất của dì nằm ở chỗ có lần dì đã cả gan đánh tôi hai roi. Hai roi không đến nỗi quá đau nhưng tôi hận ngút trời. Bà có mang nặng đẻ đau đâu mà có quyền đánh tôi? Đó là chưa nói - tội của tôi có tới mức ăn roi không khi lỗi nằm ở chỗ con gái bà? Chuyện đầu đuôi như sau: lần đó tôi đi học đãng trí quên đeo khăn quàng; tới trường mới phát hiện ra. Cô chủ nhiệm tôi vốn rất nghiêm khắc vụ tác phong nền nếp; hơn nữa, tôi còn là lớp trưởng. Nhớ lời cô luôn nhắc đi nhắc lại: cán bộ lớp phải chuẩn mực tác phong để làm gương cho các bạn! Trống truy bài đã nổi, tôi đang loay hoay cuống quít thì thấy Hợp, con em khác mẹ khác cha đứng lơ ngơ nơi góc sân trường. Hỏi nó học gì, nó kêu tới trường cho cô tập kịch. Bảo nó ra lấy xe chạy về lấy giùm khăn quàng cho anh nó kêu không được đâu, tới trễ cô la. Ui trời, tập múa trễ chút có sao đâu. Năn nỉ cách sao nó cũng nhứt quyết đứng ì. Vậy mà ba cứ mở miệng là "anh em một nhà"; tức sặc máu! Lần đó tôi hằm hằm ghi sổ, quyết không cho qua, chờ cơ hội rửa hận. Cơ hội đây: bất chợt về nhà thấy nó có mon men đứng cạnh bàn học của tôi, giương mắt đọc cái gì đấy. À, là quyển nhật ký, to gan thật. Tôi chạy vào giật phăng. Bộ dạng tôi chắc đáng sợ lắm nên nó tái xám tái xanh, mếu máo kêu em chưa đọc. Ai tin được? Nghĩ đến chuyện riêng tư của mình bị nó "khám phá" hết trơn tôi nổi điên, giáng cho nó một tát nảy lửa. Tiếng khóc của nó càng kích động sự cộc cằn, thô bạo, uất ức khiến tôi không kìm được, giơ chân đạp thêm nó một đạp, ngã dụi vô tường. Vừa lúc đó dì Xuân về. Chứng kiến nguyên xi đoạn clip như phim hành động dì nổi điên, níu bẻ cành ổi trước sân vô quất tôi hai roi. "Em sai, muốn đánh thì roi vọt đàng hoàng, sao con đá đạp như đánh kẻ thù? Chiều con quá con được nước, sinh hư phải không?", dì mắng. Hai roi khiến thịt da hơi đau một tí; nhưng nỗi đau tinh thần của tôi kể như… ngút ngàn. Tôi hận dì Xuân, người không phải mẹ tôi mà dám giơ roi quất tôi. Luật pháp cấm đánh trẻ em, nghe nói vậy. Được, vậy thì tôi sẽ đâm đơn đi kiện. Cho dì Xuân… ở tù!

Related products